Vietnam War - Ban Me Thuot Battlefield
Front at Phung Duc airfield - b50 base in 1975
The country we gave away
Memoirs of an Artillery officer stationed at Phung duc airport
Direct participation in combat operations center of B50 Base
throughout seven days and nights
INTRODUCTION
Ladies and gentlemen!
Today I present to you on the subject: “The Country We Gave Away” I
|
II
- In the main chapter of this book, the author wrote about a fierce battle, between Armed Forces of the Republic of Vietnam and the North Vietnam Communist. That was the last battle in central highland, before the end of Vietnam War in 1975.
- The author fought directly in this battle, from the first moment until the last moments.
- After the defensive forces left B50 base, he led a group of soldiers to cross the mountain, over 100 km, no food, and returned home after 28 days missing.
- Additionally, the author also witnessed of the Central’s evacuation convoy. It derived from the first convoys of the Ranger army school, Lam Son training center, and Artillery training school at Duc My.
- So, the book included fully the events happening, at Central Vietnam, in the early days of April, 1975.
- Until today, many of us still confused about the truth of Ban Me Thuot battlefield, because we have no exact document yet.
- The front at “Phung Duc Airfield - B50 base” was the major front of Ban Me Thuot battlefield in 1975.
- The Airport of Phung Duc was an outskirts of Ban Me Thuot city, it connects to the town center about 7 km of skyway to the South East.
- Till now, the author still held a few reminiscences from the old days.
- The soldier’s tag he still holds-it, when he first joined in the army.
- The military map of Ban Me Thuot region, he still holds-it, when he left B50 base after receiving a message, from the superior was abandoned on March 17, 1975
- These items, the author preserved carefully, because they are unforgettable memories of soldier lives.
Giới thiệuThưa quý vị!
Hôm nay tôi trình bày đến quý vị về chủ đề: “Đất Nước Chúng Ta Lỡ Bỏ Rơi” I
|
II
- Trong phần chánh của quyển sách, tác giả viết về một trận đánh khốc liệt, giữa Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa và Cộng Sản Bắc Việt. Đó là trận đánh sau cùng ở Tây Nguyên, trước khi kết thúc cuộc chiến tranh Việt Nam năm 75.
- Tác giả đã tham chiến trực tiếp trong trận đánh nầy, từ những giây phút đầu tiên cho đến những giây phút sau cùng.
- Sau khi lực lượng phòng thủ, rời khỏi căn cứ B50, ông ấy dẫn đầu một toán quân, vượt núi rừng trên 100 cây số, không có lương thực, và trở về gia đình sau 28 ngày biệt tích.
- Ngoài ra, tác giả còn là nhân chứng của đoàn di tản miền Trung. Xuất phát từ những đoàn xe đầu tiên của quân trường Biệt Động Quân, trung tâm huấn luyện Lam Sơn và trường huấn luyện Pháo Binh tại Duc Mỹ.
- Vì vậy, quyển sách bao gồm đầy đủ những sự kiện xảy ra, tại miền Trung Việt Nam, từ đầu tháng 4 năm 1975.
- Cho đến hôm nay, nhiều người trong chúng ta vẫn còn nhầm lẫn về sự thật của chiến trường Ban Mê Thuột, bởi vì chúng ta chưa có tài liệu chính xác.
- Mặt trận tại “phi trường Phụng Dực - căn cứ B50” là mặt trận chủ lực của chiến trường Ban Mê Thuột năm 1975.
- Phi trường Phụng Dực là một vùng ngoại ô của thành phố Ban Mê Thuột, nó nối liền với trung trâm thị trấn vào khoảng 7 cây số đường chim bay, về hướng Đông Nam.
- Đến lúc nầy, tác giả vẫn còn giữ một vài kỷ vật của một thời xa xưa.
- Tấm thẻ bài của người lính, tác giả vẫn giữ nó từ những ngày đầu khi mới bước chân vào quân ngũ.
- Tấm bản đồ quân sự vùng Ban Mê Thuột, tác giả vẫn giữ nó, từ lúc rời khỏi căn cứ B50, sau khi nhận được tin, cấp trên đã bỏ rơi, vào sáng ngày 17 tháng 3 năm 1975.
- Những vật kỷ niệm nầy, tác giả đã lưu giữ rất cẩn thận, vì đó là những kỷ niệm khó quên của đời lính.
Speakers in the US Veterans Day, 2015
My Life
I am the map of Ban Me Thuot battlefield in 1975
SPECIAL USE SE. ASIA 1:100,000
EDITION 1 – AMS (29 E B T) SHEET 6634 SERIES L607 (The original map of Ban Me Thuot battlefield) ------------------------- |
Biography
Ban Me Thuot battlefield occurred at about 3 am on March 10, 1975. In front of Phung Duc Airfield – B50 Base, the Republic of Vietnam Armed Forces fought for seven days and nights without Communist troops ever once breaking our defenses. But, the superior had abandoned quietly in the morning of March 17, 1975. From there, a young man named Luchiep who was an artillery officer took me (the map) down. I was the map at the tactical operation center (TOC) of 53rd Infantry Regiment to prepare for the journey through the mountains and forests from Ban Me Thuot to Da Lat. After 12 days and nights Luchiep took care of me very carefully through the mountains and forests with no food. Then one night, we were weary, hungry, when drowsy, and half asleep, we entered a wild banana forest. Luchiep dreamed to see Guanyin appears between the shiny halo. The next morning, amazingly someone had put a rice bucket next to us. Thereby, we endured moving in the forest all the way, even though we were ambushed by VC a few times. But Luchiep was lucky not to be injured, so I was safe and did not fall into enemy hands. After April 30, 1975, Luchiep was in a VC prison camp as other officers in Vietnam’s South Country. I had to hide underground in the backyard of his father’s house. Then one day, he crossed the border into Cambodia. The border guards chased and shot him from afar, but his fate was not death, and he was arrested. On a day, they dug a big hole next to the fish pond and then took him out to the hole. They wanted to shoot and bury him there, but once more, the heaven had saved him. |
To pay the price for trying to flee Vietnam, that the VC shouted that he “betrayed one’s country”. He was moved from Cambodia back to Vietnam and locked up in the prison camp at Moc Hoa, Long An for three years. During that time, I was still hiding underground in the backyard of his father’s house in the countryside. Twenty years later, Luchiep took me out of the termites which had gouged my body parts as the seen in the photo of the Ban Me Thuot map.
Until 1995, Luchiep resettled in the US under the Humanitarian Program, and I hid in his baggage and followed him out of VN. I had become an unforgettable memento of his military life and I was also a body part of Vietnam’s country.
For more than twenty years, I have been living in the US and twenty years living disgraced in my own country. Luchiep has preserved me very carefully until today, although my body parts are still slightly gouged by the termites. In total, more than forty-one years have passed. The time has been quite enough for me to think over the darkest event of our country. Black April!
Until 1995, Luchiep resettled in the US under the Humanitarian Program, and I hid in his baggage and followed him out of VN. I had become an unforgettable memento of his military life and I was also a body part of Vietnam’s country.
For more than twenty years, I have been living in the US and twenty years living disgraced in my own country. Luchiep has preserved me very carefully until today, although my body parts are still slightly gouged by the termites. In total, more than forty-one years have passed. The time has been quite enough for me to think over the darkest event of our country. Black April!
Reflection … by Ban Me Thuot battlefield Map of 1975
Section 1
I accidentally was born in the war-zone The enemy came to cause much pain Ban Me, many people died, so deep in grief Shelling all day and night, without mercy-on us Goodbye the beloved neighborhood Away from hometown was very painful Heaven decides my fate so must separate Fortunately, my life did not wound Fortunately, my life did not wound After overcoming a hail of fire full Nightly, I prayed to River and Mountain Spirits Conducts for me all the way to be peaceful Hunger and cold did not mind to me Mountain River souls feel pity for me One evening, I fainted in a wild banana forest Dreamed of a shining halo very beautiful Dreamed of a shining halo very beautiful Guanyin showed up, touched with pity Next morning an available rice bucket Lying beside me so amazingly The only sacred Mountain Spirits Brings to help me while piteously I personally was born in combat The heart still intact with my country Section 3
Time has elapsed remembering motherland Hiding behind the garden, I was an orphan Lying quietly stopped moving underground Languishing waiting when the sunset Night by night breezed River Mountain Soul Float waving, freezing cold by lasting rain Such as separately sorrow plaintive soul How much starlight how in my loving How much starlight how in my loving He left since the early morning Throughout four autumns nowhere to be seen National birds cry all the nights be very sorrowing I was barely alive, despite the termites Hollowing out all day and night so damaging In prison camps, he was a young soldier By the youth’s mettle, he still was unyielding By the youth’s mettle, he still was unyielding He despised the severe suffering Country had misfortune so separated His life was endured with frost-icy winds The former little girl has been tattered Return day, he was pitiful and waning Many years immersed in prison camps I willingly with him at all walk of living Conclusion
Hope one day to restore my homeland Villages has ended in a tragic scene People who behave in a kindness He and I will revisit the native land |
Section 2
Alone between the chasm mountains The soldier’s heart was transcendent Regardless of how risky the danger Protected me to be perfection Suddenly, a beast guy on the hillside Ambushed me while I was an infant Bang-bang, bang-bang several gunshots This time may break-up mother with children This time may break-up mother with children Decide to survive by Black-Eagle Combatants Across the mountains that never were afraid They did not coward and heart was consistent Heavy on shoulders still holding the baby Truly love he kept me for perfection Da Lat pine hill in a sunny afternoon Too much love hugged tightly a little infant Too much love hugged tightly a little infant As petite lover when passionately in love How much danger now terminated My heart still remained to my nation Next time I would return to my mother’s town Reconnect former country for implementation Ban Me although many years far away I am still me, my heart was consistent Section 4
I willingly with him at all walk of living It doesn’t mind even though the life suffering Suddenly, I got the bad news, my broken heart Some brutal guys who shot him On the way across the border to Cambodia My heart was writhe in agony Yet, it was a predestinate relationship He still proudly remained disregarding He still proudly remained disregarding In jail 3 years for repayment really wonderful Accusingly for that, they called him “Treason” Heartbroken, his honor has been wounded Twenty years of living underground I silently prayed all over welkin For him to get off because of an abused case Rather had wandered in exile living Rather had wandered in exile living Anywhere we also have the human love Even know that leaving like separated Break up relative really heartbreaking In the afternoon I am hidden in the baggage Follow suit with him across Pacific Ocean Living beside him for over forty years Hope one day to restore my homeland Burning some incense sticks for the war dead They risked one’s life for the homeland The soul of war dead wafted doleful feeling Unjustness! Thousands of generations still involving |
April 25, 2016
Luchiep
Luchiep
- The thoughts and feelings of our people are embedded in the Ban Me Thuot map. We share the story for all to understand the hardships and losses that our country and people have endured during this war.
Vivian Dyer
Literature Professor
Đời Tôi
Tôi là tấm bản đồ của chiến trường Ban Mê Thuột năm 1975
SPECIAL USE SE. ASIA 1:100,000
EDITION 1 – AMS (29 E B T) SHEET 6634 SERIES L607 (The original map of Ban Me Thuot battlefield) ------------------------- |
Tiểu sử
Chiến trường Ban Mê thuột xảy ra vào lúc 3 giờ sáng ngày 10/3/1975. Tại mặt trận phi trường Phụng Dực – căn cứ B50, Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa đã chiến đấu suốt 7 ngày đêm với Cộng quân, chưa một lần bể tuyến phòng thủ. Thế nhưng, cấp trên đã lặng lẽ bỏ rơi vào sáng ngày 17/3/1975. Từ đó, một sĩ quan Pháo Binh trẻ đã gỡ tôi xuống, tôi là tấm bản đồ tại Trung tâm hành Quân của trung đoàn 53 Bộ Binh để chuẩn bị cho cuộc hành trình xuyên núi rừng Ban Mê Thuột – Đà Lạt. Sau 12 ngày đêm anh ấy đã chăm sóc tôi rất cẩn thận, vượt núi rừng không lương thực. Thế rồi vào một đêm chúng tôi đói rả rời, chúng tôi chui vào một rừng chuối hoang, trong lúc mơ mơ màng màng, nữa mê nữa tỉnh, Luchiep nằm mơ thấy Phật bà Quang Âm xuất hiện giữa ánh hào quang chói lọi, và sáng hôm sau, thật là kỳ diệu, ai đã để một thùng gạo trắng bên cạnh chúng. Nhờ vậy, chúng tôi tồn tại suốt đoạn đường di chuyển trong rừng, dù đã bị VC phục kích đôi ba lần, nhưng anh ấy rất may mắn không bị thương nhờ vậy tôi được bình yên và không lọt vào tay kẻ thù. Sau ngày 30/4/1975, Luchiep bị vào trại tập trung của VC như bao nhiêu sĩ quan khác của Miền Nam, Việt Nam. Tôi phải trốn dưới đất ở sân sau nhà của cha anh ấy. Thế rồi một ngày, anh ấy vượt biên sang Cam Bốt, bộ đội biên phòng đã rượt đuổi và bắn tơi tả từ xa, thế nhưng mạng anh chưa chết, và anh đã bị bắt. Vào một hôm, họ đào sẳn một cái hố to bên cạnh hồ cá tra, rồi dẫn anh ra tại cái hố. Họ định bắn rồi vùi lấp tại đó, thế nhưng một lần nữa trời cao đã cứu mạng anh. |
Để trả giá cho tội vượt biên mà VC gọi là “phản bội tổ quốc”, anh được chuyển từ Cam Bốt về lại Việt Nam và nhốt vào trại tù Mộc Hóa, Long An 3 năm. Trong thời gian đó, tôi vẫn trốn dưới đất sau vườn nhà của cha anh ấy ở miền quê. Hai mươi năm sau, anh ấy lấy tôi lên, mối mọt đã đục khoét một phần thân thể như bức ảnh bên trên.
Mãi đến năm 1995, Luchiep được tái định cư tại Hoa Kỳ theo chương trình HO và tôi đã trốn trong hành lý để theo anh ra khỏi Việt Nam, vì tôi là một kỷ vật khó quên của đời lính anh ấy, và tôi cũng là một phần thân thể của đất nước Việtnam.
Hơn 20 năm sống ở Mỹ và 20 năm sống tủi nhục trên đất nước tôi, anh ấy đã gìn giữ tôi rất cẩn thận cho đến hôm nay, mặc dù thân thể của tôi đã bị mối mọt đục khoét đôi chút. Tổng cộng đã trên 41 năm, thời gian quá đủ để suy gẫm về một biến cố đen tối nhất của đất nước chúng tôi. Tháng tư đen!
Mãi đến năm 1995, Luchiep được tái định cư tại Hoa Kỳ theo chương trình HO và tôi đã trốn trong hành lý để theo anh ra khỏi Việt Nam, vì tôi là một kỷ vật khó quên của đời lính anh ấy, và tôi cũng là một phần thân thể của đất nước Việtnam.
Hơn 20 năm sống ở Mỹ và 20 năm sống tủi nhục trên đất nước tôi, anh ấy đã gìn giữ tôi rất cẩn thận cho đến hôm nay, mặc dù thân thể của tôi đã bị mối mọt đục khoét đôi chút. Tổng cộng đã trên 41 năm, thời gian quá đủ để suy gẫm về một biến cố đen tối nhất của đất nước chúng tôi. Tháng tư đen!
Sự phản ảnh … bởi tấm bản đồ Chiến trường Ban Mê Thuột năm 1975
Bài 1
Em trót sinh ra giữa chiến trường Giặc về gieo rắc lắm đau thương Ban Mê, quằn quại bao tang tóc Pháo kích đêm ngày, chẳng xót thương Từ giả xóm giềng tình thân thiết Tạm biệt quê hương luống đoạn trường Định mệnh số trời đành ly biệt May mắn, đời em chưa tổn thương May mắn, đời em chưa tổn thương Vượt qua lửa đạn giữa sa trường Đêm đêm, khấn nguyện Hồn Non Nước Dìu dắt em đi suốt đoạn đường Đói lạnh đêm ngày không quản ngại Non cao núi biếc cảm lòng thương Một chiều, em thiếp trong rừng chuối Mơ thấy hào quang tỏa ánh dương Mơ thấy hào quang tỏa ánh dương Quan Âm xuất thế nhủ lòng thương Sáng ngày có sẳn thùng gạo trắng Nằm cạnh bên em chuyện lạ thường Chỉ có linh thiêng hồn sông núi Mang đến cứu người lúc thảm thương Thân em chào đời trong chinh chiến Lòng em vẫn vẹn với quê hương |
Bài 2
Thăm thẳm đường rừng giữa núi non Các anh chiến sĩ tấm lòng son Bất chấp gian nan bao nguy khốn Bảo vệ đời em đến thiện toàn Bất chợt bên đồi quân dã thú Phục kích khi em hãy còn non Tạch tạch đùng đùng dăm ba tiếng Phen nầy chắc bỏ mẹ cùng con Phen nầy chắc bỏ mẹ cùng con Chiến hửu Ó Đen quyết sống còn Vượt núi băng rừng không quản ngại Lòng chẳng yếu hèn dạ sắt son Vai anh nặng trĩu tay bồng bế Nghĩa nặng tình sâu giữ vẹn tròn Đà Lạt đồi thông chiều nắng ấm Thương quá ôm ghì cô bé con Thương quá ôm ghì cô bé con Như người tình nhỏ lúc còn son Bao nhiêu nguy hiểm giờ tan biến Lòng vẫn trung thành với nước non Mai nầy em sẽ về quê mẹ Ghép lại giang sơn củ vẹn toàn Ban Mê năm tháng dù xa cách Em vẫn là em, dạ sắt son . |
Bài 3
Năm tháng dần trôi vọng cố hương Thân em côi cúc trốn sau vườn Nằm yên bất động trong lòng đất Mỏi mắt trông chờ lúc tà dương Đêm đêm gió thoảng hồn sông núi Phảng phất mưa sa buốt lạ thường Như sầu ly biệt hồn ai oán Bao ánh sao trời bao nhớ thương Bao ánh sao trời bao nhớ thương Anh đi từ lúc sáng tinh sương Bốn mùa thu chẳn anh biền biệt Tiếng cuốc thâu đêm luống đoạn trường Em nằm thoi thóp mặc bầy mối Đục khoét đêm ngày nên tổn thương Nơi chốn lao tù người lính trẻ Làm trai chí khí anh kiên cường Làm trai chí khí anh kiên cường Khổ sở gian nan vẫn xem thường Vận nước sa cơ đành ly biệt Đời anh dầu dãi với gió sương Cô bé năm xưa giờ tan tác Ngày về thân phận anh thảm thương Bao năm ngụp lặn trong lao ngục Em nguyện theo anh vạn nẻo đường |
Bài 4
Em nguyện theo anh vạn nẻo đường Dù đời ngang trái lắm đau thương Bất ngờ, được tin, tim em vỡ Anh vừa trúng đạn kẻ vô lương Trên đường vượt biên sang Cam Bốt Lòng em quằn quại lắm đau thương Thế nhưng duyên mình từ kiếp trước Anh vẫn hiên ngang vẫn xem thường Anh vẫn hiên ngang vẫn xem thường Ba năm trả nợ thật phi thường Cho cái gọi là anh “phản quốc” Đau lòng danh phận anh tổn thương Hai mươi năm sống trong lòng đất Em thầm van vái khắp mười phương Cho anh thoát cảnh đời ngược đãi Thà đành lưu lạc sống tha hương Thà đành lưu lạc sống tha hương Nơi đâu ta cũng có tình thương Dẫu biết ra đi là cách biệt Chia lìa núm ruột bao luyến thương Một chiều em trốn trong hành lý Nối gót theo chàng vượt đại dương Sống bên anh bốn mươi năm lẽ Mong một ngày quang phục quê hương |
Kết
Mong một ngày quang phục quê hương Xóm làng chấm dứt cảnh tang thương Người người cư xử tình nhân ái Em cùng anh thăm lại cố hương |
Thắp nén nhang cho người tử sĩ Vị quốc vong thân chốn sa trường Oan hồn phảng phất niềm ai oán Oan nghiệt! Ngàn đời còn vấn vương |
April 25, 2016
Luchiep
Luchiep
- Những suy nghĩ và cảm xúc của nhân dân ta được in vào tấm bản đồ Ban Mê Thuột. Chúng tôi chia sẻ câu chuyện cho mọi người hiểu được những khó khăn và thiệt hại mà đất nước và nhân dân ta đã chịu đựng trong cuộc chiến nầy.
Vivian Dyer
Literature Professor
Copyright © 2015 by the Author. All Rights Reserved.